Trời đất ơi, dạo này tui hay nằm mơ thấy bố đã mất. Mà mấy giấc mơ đó, trời ơi, nó làm tui sợ hết hồn, tỉnh dậy mồ hôi ướt đẫm cả áo.
Bữa đó, tui đang ngủ, tự dưng mơ thấy bố tui về. Ổng đứng ngay đầu giường, nhìn tui cười hiền. Tui mừng quá, định chạy lại ôm ổng, thì ổng giơ tay xua xua, kêu tui đừng lại. Xong rồi ổng nói, “Con ơi, bố về thăm con, coi con sống thế nào”. Nghe xong tui khóc quá trời, kêu bố ơi, con nhớ bố lắm. Bố tui mới bảo, bố biết, bố ở trên này cũng nhớ con, mà con phải ráng sống cho tốt, bố mới yên tâm.
Rồi có bữa, tui lại mơ thấy bố tui về, mà lần này ổng buồn hiu. Ổng ngồi ở cái ghế ngoài sân, mắt nhìn xa xăm. Tui chạy lại hỏi bố ơi, bố sao vậy, bố buồn chuyện gì à. Ổng không nói gì, chỉ thở dài. Tui lo quá, hỏi mãi, ổng mới nói, “Bố thấy con dạo này hay buồn, hay khóc, bố không yên lòng”. Tui nghe xong, tui cũng khóc theo, tui nói con xin lỗi bố, con sẽ cố gắng sống vui vẻ, để bố yên lòng. Ổng mới gật gật đầu, rồi từ từ biến mất. Sợ quá trời luôn, mấy bà ơi!
- Có hôm, tui nằm mơ thấy bố đã mất đang ngồi ăn cơm, y như hồi xưa còn sống vậy á.
- Ổng gắp thức ăn cho tui, hỏi han đủ thứ chuyện.
- Tui vừa ăn vừa kể chuyện hồi nhỏ cho ổng nghe, hai bố con cười quá trời.
- Tỉnh dậy, tui thấy buồn gì đâu á, nhớ bố tui quá trời.
Mấy giấc mơ đó, nó làm tui suy nghĩ nhiều lắm. Không biết nằm mơ thấy bố đã mất là điềm gì? Có phải bố tui ở trên trời thương tui, lo lắng cho tui nên mới về thăm không? Hay là có chuyện gì không hay sắp xảy ra? Tui lo lắm, không biết phải làm sao. Có người nói với tui do tui nhớ thương bố quá nên mới mơ thấy. Thật sự tui cũng chả biết thế nào?
Mà nói đi cũng phải nói lại, mấy giấc mơ đó cũng làm tui thấy ấm lòng. Dù bố tui mất rồi, nhưng tui vẫn cảm nhận được tình thương của ổng. Ổng vẫn luôn dõi theo tui, quan tâm tui. Tui phải ráng sống tốt, sống vui vẻ, để bố tui ở trên trời yên lòng. Chứ cứ buồn hoài, chắc ổng cũng buồn theo mất.
Hồi bố tui còn sống, ổng thương tui nhất nhà. Có gì ngon ổng cũng để dành cho tui. Tui đi đâu chơi, ổng cũng lo lắng, dặn dò đủ thứ. Giờ ổng mất rồi, tui thấy thiếu vắng lắm. Nhiều lúc muốn tâm sự, muốn kể chuyện cho ổng nghe, mà không được. Chỉ biết đem chuyện viết ra đây, mong bố tui ở trên trời có thể đọc được.
Nằm mơ thấy bố đã mất, tui sợ lắm, nhưng cũng thấy thương lắm. Sợ vì không biết đó là điềm gì, thương vì thấy bố vẫn còn quan tâm tui. Tui chỉ mong bố tui ở trên trời được bình an, hạnh phúc. Còn tui, tui sẽ cố gắng sống thật tốt, để bố tui không phải lo lắng gì nữa.
Mà ngẫm lại, đời người đúng là ngắn ngủi thiệt. Lúc bố tui còn sống, tui không biết trân trọng. Giờ ổng mất rồi, mới thấy hối hận. Giá như thời gian quay trở lại, tui sẽ dành nhiều thời gian cho ổng hơn, quan tâm ổng nhiều hơn. Nhưng mà, muộn rồi… Thôi, tui phải đi nấu cơm đây, tối rồi. Hẹn bữa khác tui lại lên đây tâm sự tiếp nha.
Mấy người mà có cha mẹ già, phải hiếu thảo với cha mẹ nghe chưa. Đừng có để cha mẹ buồn, cha mẹ khổ. Mai mốt cha mẹ mất rồi, có hối hận cũng không kịp đâu. Tui giờ chỉ mong sao nằm mơ thấy bố đã mất, để nghe bố trách mắng vài câu cũng thấy hạnh phúc lắm rồi, còn hơn là không bao giờ gặp lại…